BBTLK chương 55

Chương 55

Hai người Từ Bảo Bảo mua hai tấm thảm từ cửa hàng, đều có hình bầu trời nhưng màu sắc thì khác nhau. Hai người tính mua một tấm cho nhà Tần Mai, một tấm trải trong nhà bọn họ.

Từ Bảo Bảo vẫn phải rối rắm một lúc lâu mới cuối cùng quyết định mua hai tấm thảm này. Nếu không phải do ghét bỏ thảm trải sàn làm bằng tay này giá quá cao, Từ Bảo Bảo nói không chừng còn có thể không nhịn được mà mua thêm vài tấm dự trữ.

Nhân lúc hai người Tần Mai còn chưa về nhà, nhà còn đang trống không, Nghiêm Trạch Thừa cùng Từ Bảo Bảo về nhà, nhanh tay nhanh chóng đổi thảm trải sàn, thuận tiện còn đổi chỗ mấy thứ khác trong nhà để thảm trải nhìn càng mỹ lệ hơn.

Sau khi làm xong hết tất cả mọi thứ, Từ Bảo Bảo còn thở hổn hển.

Thời gian dài lao động trí não chế tạo cơ giáp, Từ Bảo Bảo đã không lao động chân tay như vậy gần một năm qua. Tuy rằng một số lúc cũng tập thể dục nhưng loại tập thể dục đấy cũng chẳng tốn sức lắm, lúc này mới dẫn đến việc hiện tại cậu mệt như vậy.

Nghiêm Trạch Thừa lập tức lấy lòng nói với Từ Bảo Bảo: “Lần sau anh chắc chắn sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.”

Từ Bảo Bảo liếc mắt xem thường.

Nghiêm Trạch Thừa thấy bộ dáng chẳng mấy vui vẻ của Từ Bảo Bảo, nắm tay buông thõng bên người đi đến trực tiếp bế Từ Bảo Bảo theo kiểu công chúa, đi đến phòng Từ Bảo Bảo. Anh thả người lên giường, bắt đầu dùng lực mát-xa cho Từ Bảo Bảo.

Từ Bảo Bảo lần đầu tiên get (tác giả viết tiếng Anh) được kỹ năng mới của Nghiêm Trạch Thừa, bất ngờ phát hiện kỹ thuật mát-xa của Nghiêm Trạch Thừa lại khá tốt, ngay lập tức tha thứ sai lầm lúc trước của Nghiêm Trạch Thừa.

Ngay lúc Từ Bảo Bảo được Nghiêm Trạch Thừa mát-xa trở nên buồn ngủ, bên ngoài cửa đột nhiên két một tiếng, cửa được mở ra, lập tức một tiếng kêu kinh ngạc quen thuộc vang lên.

Từ Bảo Bảo vội vàng ngồi dậy từ trên giường. Cậu cùng Nghiêm Trạch Thừa đồng thời ra khỏi phòng ngủ, lập tức liền thấy Tần Mai và Từ Kiến Hoa đã trở về cùng nhau. Hai người lúc đầu còn đang hoảng hốt không hiểu vì sao trong thời gian một ngày trong nhà có thể thay đổi thành bộ dáng này, hiện tại lại nhìn thấy hai đứa nhỏ đi ra từ phòng ngủ, cực kỳ ngạc nhiên nhưng đều không nói gì.

Từ Bảo Bảo gọi một tiếng: “Bố mẹ.”

Bên cạnh, Nghiêm Trạch Thừa lập tức cũng thuận theo hô: “Bố mẹ.”

Tần Mai, Từ Kiến Hoa: “…”

Từ Kiến Hoa ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng phản ứng, ông xem nhẹ tình huống trong nhà, nói: “Hai đứa các con, sao trở về mà cũng không báo một tiếng để mẹ con xuống bếp nấu mấy món ngon cho mà ăn.”

Từ Bảo Bảo vừa nghe nói Tần Mai nấu cơm lập tức nghĩ đến vài thứ đen xì gì đó kia, cậu hơi muốn trực tiếp ôm đùi Tần Mai… Đương nhiên, những lời này cậu sẽ không nói thẳng ra. Mà mấy món Tần Mai nấu tuy rằng khó ăn nhưng đó là vấn đề của toàn bộ tinh cầu, tình yêu Tần Mai dành cho Từ Bảo Bảo một chút cũng tràn đầy chân thật.

Làm con, cũng không thể nói bố mẹ không phải.

Nhưng mà… Từ Bảo Bảo không nhịn được ho nhẹ một tiếng, đề nghị nói: “Hôm nay vui vẻ, hay chúng ta ra ngoài ăn đi.” Ăn ở một số nhà hàng bên ngoài, tốt xấu thì còn có một ít thứ Từ Bảo Bảo có thể ăn.

Tần Mai chớp mắt, nói: “Đi ra ngoài ăn cũng được… Mặc dù không nấu ăn ngon như mẹ, cũng không quá vệ sinh nhưng hôm nay mẹ lại không mua nguyên liệu nấu ăn, bây giờ ra ngoài mua chắc cũng không có gì tươi nữa… Nhưng mà Bảo Bảo, con có chuyện gì vui vẻ sao? Lại đột nhiên đề nghị đi ăn bên ngoài?” Thật ra thân là bố mẹ Từ Bảo Bảo, Tần Mai và Từ Kiến Hoa đương nhiên biết hôm nay là ngày thi của Từ Bảo Bảo, cho nên nghe được Từ Bảo Bảo nói vui vẻ cũng có thể đoán là về cái gì.

Mà họ cũng chắc chắn rằng những thay đổi trong nhà là do hai người Từ Bảo Bảo.

Thấy trong nhà trở nên đẹp hơn, hai người Tần Mai cũng không nói gì mà hỏi về vấn đề đáng quan tâm hơn.

Từ Bảo Bảo nở một nụ cười thật lớn: “Kỳ thi đã xong rồi, con được học viện quân sự đế quốc tuyển chọn.”

Nghe cậu nói vậy, cả Tần Mai lẫn Từ Kiến Hoa đều ngạc nhiên.

Thật ra lúc trước bọn họ cũng cảm thấy Từ Bảo Bảo có thể thi đỗ trường quân đội. Dù sao vào những lần họ ngẫu nhiên thăm Từ Bảo Bảo, Từ Bảo Bảo đều luôn đang lắp ráp cơ giáp, cực kỳ chăm chỉ. Nhưng đến bây giờ, hai người chưa bao giờ nghĩ rằng Từ Bảo Bảo lại có thể thi đỗ học viện quân sự đế quốc!

Tần Mai chần chừ một chút, không nhịn được chuyển ánh mắt đến trên người Nghiêm Trạch Thừa.

Nghiêm Trạch Thừa nói cực kỳ đúng lúc: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng, cuộc thi lần này hoàn toàn là dựa vào thực lực của Từ Bảo Bảo, con không làm gì ở sau lưng cả.”

Mắt Tần Mai sáng lên, đi nhanh đến bên người Từ Bảo Bảo, cũng không quan tâm đến sự thay đổi lớn trong nhà, trực tiếp kéo tay Từ Bảo Bảo, hỏi: “Như thế nào? Nói cho mẹ nghe chuyện lúc đó một chút đi.”

Từ Bảo Bảo cười cười, kể những chuyện xảy ra lúc đó.

Từ Kiến Hoa cười tủm tỉm sờ sờ đầu Từ Bảo Bảo, nói: “Con ngoan.”

Tần Mai cũng cực kỳ hài lòng.

Phải biết, yêu cầu để trúng tuyển học viện quân sự đế quốc cực kỳ cao. Tuy rằng Từ gia luôn là gia tộc chế tạo cơ giáp tương đối có thiên phú  nhưng số con cháu có thể đỗ vào học viện quân sự đế quốc cũng không phải rất nhiều. Ví dụ năm trước, trong Từ gia, tính cả dòng chính và dòng nhánh, tổng cộng có bảy người dự thi mà cũng chỉ có một người trúng tuyển. Hơn nữa còn là một người được bồi dưỡng khá nhiều bởi Từ gia…

Mà năm nay, trừ Từ Bảo Bảo ra, còn có ba người dòng chính dự thi nữa. Những người còn lại không biết như nào nhưng Từ Bảo Bảo có thể trúng tuyển, đặc biệt còn là trúng tuyển học viện quân đội đế quốc, chắc chắn sẽ làm người khác ghen tị đỏ mắt.

Dù sao thì…

Năm đó gien của Từ Bảo Bảo đã được công nhận là vô dụng!

Tần Mai còn hơi không quá tin tưởng, kéo Từ Bảo Bảo hỏi rất nhiều chi tiết. Chờ nghe được là cơ giáp của Từ Bảo Bảo dùng rất nhiều linh kiện cơ giáp cấp E lại làm ra được cơ giáp có thể trang bị vũ khí như cấp D thì hơi sửng sốt.

Hai người Từ Kiến Hoa bọn họ dù sao cũng là người tiếp xúc với chế tạo cơ giáp quanh năm, đương nhiên biết phát minh của Từ Bảo Bảo rốt cuộc có giá trị như nào.

Bọn họ nhìn nhau, đều thấy được vui mừng trong mắt đối phương.

Mặc kệ như thế nào, Từ Bảo Bảo thi đỗ học viện quân đội đế quốc là một việc cực kỳ đáng chúc mừng.

Dọc theo đường đi Tần Mai cực kỳ vui vẻ mà luôn nắm tay Từ Bảo Bảo. Nhìn bộ dáng này của bà, Từ Bảo Bảo cũng không nhịn được tươi cười. Sau khi bọn họ đến một nhà hàng, Nghiêm Trạch Thừa đột nhiên biến thành mắt xám. Nghiêm Trạch Thừa mắt xám cực kỳ biết nói chuyện, làm cho Tần Mai cùng Từ Kiến Hoa không thể nào khép miệng mà cũng làm cho Từ Bảo Bảo có chút say say.

Tính cách của hai Nghiêm Trạch Thừa này đúng là không giống nhau chút nào.

Tần Mai được Nghiêm Trạch Thừa dỗ đến mức cực kỳ vui vẻ, chờ lúc Nghiêm Trạch Thừa đứng lên đi vệ sinh, bà liền kéo Từ Bảo Bảo, nói: “Mẹ cảm thấy Nghiêm Trạch Thừa hôm nay rất dễ gần… Bình thường con ở với nó cũng như vậy sao?”

Từ Bảo Bảo: “…”

Khóe miệng Từ Bảo Bảo run rẩy, nghĩ thầm rằng nếu bình thường người ở chung với cậu là Nghiêm Trạch Thừa mắt xám, nói chuyện hay làm việc đều ổn trọng… vậy đã tốt rồi! Đáng tiếc người vẫn luôn ở chung với cậu đều là tiểu hồng nhãn quái được chưa? Tính tình nóng nảy muốn chết, còn nổi giận thất thường chả vì lý do gì. Nhưng mà lúc này đối mặt với Tần Mai, Từ Bảo Bảo cũng không biết không xấu hổ mà nói như vậy, miễn cho Tần Mai lo lắng. Cậu đành phải nói: “Đúng ạ, một số lúc tâm tình của anh ấy sẽ đột nhiên không tốt nhưng mà phần lớn thời gian vẫn tương đối bình thường.”  Lúc nói những lời này, Từ Bảo Bảo chỉ cảm thấy lương tâm của chính mình bị chó ăn hết rồi…

Nhưng mà chỉ cần có thể làm Tần Mai hài long thì nói như vậy cũng được.

Tần Mai nghe Từ Bảo Bảo nói, thở dài nhẹ nhõm một cái.

Đói với bà thì chỉ cần bây giờ Từ Bảo Bảo sống tốt là được.

Từ Kiến Hoa đương nhiên cũng nghĩ như vậy, ông gật đầu, nói: “Bố thấy Nghiêm Trạch Thừa thật ra cũng không tệ lắm. Thân phận của cậu ta nói chung như vậy mà bây giờ có thể đối xử tốt với con như vậy thì cũng xem như không tồi. Trước kia bố biết một đứa con của một người bạn, sau khi nó có người gien xứng đôi thì vẫn luôn không thích người kia, sau này còn trực tiếp ngược đãi người kia nữa… Con trai, nếu con cũng thích cậu ấy thì hãy sống chung thật tốt. Bây giờ con còn đang đi học, không có cách nào để kết hôn với Nghiêm thiếu tướng cho nên bình thường lúc sống chung với nó nên đối xử tốt với nó một chút, biết chưa?”

“Biết rồi ạ…” Từ Bảo Bảo kéo dài giọng.

Cậu hơi tò mò về người mà Từ Kiến Hoa nói nhưng mà cũng không hỏi luôn lúc này.

Một lát sau, Nghiêm Trạch Thừa trở lại. Từ Bảo Bảo lập tức phát hiện, ánh mắt Nghiêm Trạch Thừa lại một lần nữa biến thành màu đỏ tươi, hơn nữa thoạt nhìn bộ dáng còn có chút nóng nảy.

Từ Bảo Bảo nhìn thoáng qua Tần Mai, thấy bà có vẻ không phát hiện điểm này liền vội vàng đứng lên, kéo Nghiêm Trạch Thừa nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Nghiêm Trạch Thừa biết Từ Bảo Bảo muốn hỏi anh cái gì, anh khó chịu trả lời: “Vừa rồi cái tên gạt tàn thuốc kia không biết đã làm cái gì, đột nhiên có quyền chủ đạo. Cuối cùng bây giờ anh cướp lại…”

Từ Bảo Bảo: “…”

Từ Bảo Bảo hơi nhíu mày, nghĩ đến lời nói lúc trước của Nghiêm Trạch Thừa mắt xám. Cậu cảm thấy hơi rối rắm, nhỡ đâu về sau thật sự giống như lời anh ấy nói cứ một lúc là mắt đỏ lúc sau lại là mắt xám thì cậu nên làm gì đây…

Nghiêm Trạch Thừa chắng vui vẻ mấy nói: “Bảo Bảo, em làm sao vậy?”

Từ Bảo Bảo lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không sao.”

Nếu Nghiêm Trạch Thừa đã trở lại, ba người cũng không tiếp tục đề tài lúc trước nữa.

Sau khi đồ ăn được đưa lên, Tần Mai cầm đũa đột nhiên hỏi: “Con trai, vì sao lại đột nhiên đổi thảm trải sàn trong nhà thế?”

Nghiêm Trạch Thừa vừa trở về lại nghe thấy đề tài này, đột nhiên hơi chột dạ. Anh nghiêng đầu sang chỗ khác, thật cẩn thận liếc Từ Bảo Bảo một cái. Từ Bảo Bảo rũ mắt, cực kỳ bình tĩnh nói: “Đó là quà Nghiêm Trạch Thừa tặng bố mẹ. Lúc trước bọn con cùng nhau đi dạo, phát hiện một cửa hàng bán thảm trải sàn. Đi vào nhìn nhìn thì phát hiện tấm thảm kia rất đẹp, Nghiêm Trạch Thừa liền mua luôn.”

Tần Mai nghe xong nở một nụ cười, nói một tiếng cảm ơn với Nghiêm Trạch Thừa, sau đó nói: “Lúc mẹ nhìn thấy tấm thảm kia, mẹ cũng thấy nó rất đẹp. Đột nhiên thay đổi lớn như vậy trong nhà làm mẹ suýt nữa không nhận ra nhà, còn tưởng rằng đã đi nhầm nhà rồi.”

Nghiêm Trạch Thừa hiện tại chính là một boy EQ thấp, nhưng mà vẫn biết nói lời cơ bản nhất: “Đây là việc con nên làm. Chúng ta đều là người một nhà, cũng không cần nói lời khách khí như vậy.”

Nghe nói vậy, Tần Mai càng thêm vừa lòng với Nghiêm Trạch Thừa.

Hết chương 55

1 thought on “BBTLK chương 55”

Leave a comment